Cứ nghĩ là sẽ phải trả tiền bữa ăn chiều nên đã ăn sẵn bữa trưa ở nhà, ai dè mấy cô tiếp viên tới quyến rũ với khẩu phần ăn quá hấp dẫn nên cũng xử lý ngon lành với hai tách trà.
Máy bay đáp vào lúc trời đang mưa nhẹ, nước bám vào cả cửa sổ như sương rơi buổi sáng.
Cái sân bay gì mà rộng thênh thang, bước xuống phải đi hỏi lung tung, cảm ơn liên miên, rồi dáo dác coi người ta đi đâu thì đi chung... cho vui. Rốt cục, phải bắt một chuyến aerotrain mới qua được chỗ... sắp tới khu vực nhập cảnh chính thức, sau đó được đồng chí hải quan đuổi ra ngoài vì chưa ghi vô cái tờ giấy nhập cảnh, mãi sau khi ghi xong, bác hải quan khác kiểm tra nhì nhằng một lúc lâu mới cho vào. Rồi lại đứng tiu nghỉu cùng một đoàn mấy chục em nữ sinh Nhật Bản xinh tươi chờ lấy hành lý mà không biết rằng... đứng nhầm chỗ. Tới chừng đi tới đi lui mấy bận lấy xong hành lý thì tới màn số điện thoại của tui đâu. Số là cứ tưởng sẽ mua được cái gói cước tương tự hồi đi Thái Lan trong sân bay, ai dè người ta có cái quầy để... nạp tiền thôi, hông có bán sim. Tính đi ra thử bỏ xu để gọi điện cho ban tổ chức thì có bác bán sim dạo (thật đúng lúc!) rủ rê mua một cái, giá 10 ringgit, gọi được chắc chừng 5-6 ringgit gì đó. Ban tổ chức làm mình mừng hết lớn khi nói sẽ chi trả toàn bộ phí đi lại từ sân bay về khách sạn và cả chỗ ăn ở luôn. Vì thế kế hoạch du lịch bụi bị hủy hỏ. Sau đó bác bán sim dạo hướng dẫn đặt vé taxi tại sân bay để đi về trung tâm, giá không rẻ chút nào nhưng do ban tổ chức đã bảo thì... cứ đi. Tới chừng đến nơi, có ông bạn tới trước nói trúng giá dịch vụ taxi làm mình ngưỡng mộ quá chừng, ông này còn dắt mình đi tìm phòng sau khi được bác trợ lý ban tổ chức là Rostam trao chìa khóa phòng với một câu hỏi ngây thơ vô số tội. Nói chuyện một hồi thì ra ổng tuần trước mới ở Tp.HCM xong, thấy cái áo có chữ IBM. Tuy nhiên rốt cục là quên hỏi tên tất cả những người gặp từ lúc xuống sân bay tới lúc này, ngoại trừ bác Rostam.
Lên phòng kiểm tra thì tá hỏa vì toàn ổ điện 3 lỗ trong khi máy móc hết sạch pin do chụp mây bị bay ngang qua, mà Rostam dặn tối họp mặt thân mật những ai tới trước nên ráng ở trên phòng cắt giấy làm danh thiếp tự chế, tới giờ đi xuống không thấy Rostam đâu gọi cho ổng thì ổng hẹn sáng mai gặp luôn, vậy là vụt đi tìm mua cái "bộ sạc quốc tế" (tạm dịch từ chữ "international adaptor") mà bà con trên mạng có khuyên bảo. Lúc đầu hỏi bác bảo vệ, ổng chỉ đâu tuốt bên đường, ai dè sát bên có cái siêu thị nhỏ xíu, ghé vô tìm thử thì ra có, vậy là mua luôn lên phòng xử lý sự cố ngay. Mà cũng rất dzui là cái ổ đầu tiên thử thì nó... không có điện, phải mò một hồi ra được mấy cái ổ khác xài tạm.
Cuối cùng định lên mạng cập nhật thông tin cho chương trình ngày hôm sau, thấy rằng... không có dấu hiệu gì là có mạng WIFI miễn phí, vậy là hỏi xin mật khẩu cái mạng giống như là do ban tổ chức tạo ra, nhưng bác Rostam không biết, thành ra đi xuống lễ tân hỏi, thì được cho biết phí dịch vụ một giờ là 5 ringgit, nhưng sau một hồi đi vào trong kiểm tra thì anh ấy trở ra thông báo rằng... hết gói đó rồi, chỉ còn gói 24 giờ với giá 30 ringgit! Trong đầu chợt nghĩ, mua gói này rồi sáng hôm sau đi sớm tới tối mới kết thúc chương trình thành ra lãng phí quá, nên đành cảm ơn liên miên rồi đi dạo phố đêm Kuala Lumpur để tìm "Internet Cafe", kết quả là phát hiện ra mấy quán có đề chữ như vậy toàn là tiệm "Intranet game" chứ không có miếng mạng miết gì hết. Mà ngoài đường thì xe vẫn chạy, xe buýt vẫn lướt, người vẫn đi, quán ăn vẫn mở, trừ mấy chỗ theo giờ hành chính. Rốt cục cũng tìm được một chỗ xa tít mù ở Jalan Raja Laut (thật ra chữ "jalan" có nghĩa là đường, "raja" nghĩa là vua, "laut" nghĩa là "biển" nên nói là đường Vua Biển cũng được). Kết quả sau một hồi tám đủ thứ thì viết xong cái này.
Chương trình ngày mai khá là dài và hấp dẫn, nhất là buổi chiều có phần về nghệ thuật sáng tạo, còn buổi tối là chiêu đãi ăn uống linh đình. Phải nói là nước bạn làm cú này ai đi xong nhớ hoài không quên vì được bao cấp đủ thứ còn hơn là con cưng của ban tổ chức (ngoại trừ vụ vé máy bay).
Viết xong lúc 01:08 GMT+7 18/10/2011
0 bình luận:
Đăng nhận xét