Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

Hai trăm năm tình nghĩa cây đèn dầu

Bài thơ này tôi viết cho những cảm xúc chân thành và thân thương vô hạn, gửi đến những vị tiền bối và những người bạn bên kia bán cầu đã cùng nhau không mệt mỏi góp phần hàn gắn mối quan hệ đầy thăng trầm của hai dân tộc Việt - Mỹ, nhân sự kiện lần đầu tiên trong lịch sử ngoại giao hai nước, Việt Nam và Hoa Kỳ đã ra tuyên bố chung.

Một người bạn ngày xưa nói với tôi rằng
Vì quá đau thương nên người ta dần quên lịch sử
Nhưng bạn hỡi có bao giờ quên được?
Ngót hai trăm năm từ thuở cây đèn dầu
Từ cái thuở Bùi Viện diện kiến Ulisse S. Grant
Từ cái thuở Thomas Jefferson mộng mơ miền Đông Dương lúa nước
Từ cái thuở ta đứng cùng trong mặt trận Đồng minh
Từ cái thuở ta có cùng một đoạn trong bản hiến văn

Dù không thể xóa đi những trang màu đen bụi bặm
Dù không thể thay đổi những quá khứ hận thù
Nhưng tình cảm chân thành vẫn luôn luôn còn đó trong mỗi trái tim
Trên cùng một con đường đã có thể mơ đến một điểm giao vĩnh viễn.

Này người bạn đến từ quê hương của những di dân!
Này người bạn có nghe lời tôi vẫy gọi?
Hãy đến cùng nhau để ta cạn chén ân tình!
Hãy đến cùng nhau ta kể chuyện cây đèn dầu.
Hãy đến cùng nhau ta kể chuyện Bùi Viện và Jefferson.
Hãy đến cùng nhau để thấy nhau nhiều hơn nữa.
Đến cùng nhau ta lại thấy những thâm tình.

19:53 (GMT+7) June 27, 2008

Cập nhật: mới phát hiện là bài này hồi đó đã được một bạn là Sunja đăng lại trên 360plus lúc 20:53 ngày 27 tháng 6 năm 2008. <3

0 bình luận:

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...